Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

CHUYỆN VÔ TÌNH

Vào một buổi sáng năm 1999 tại Sài Gòn, nhân dịp kỉ niệm 84 năm ngày sinh nhà văn Nam Cao.Xuân được đại diện đoàn viên lớp Ngữ Văn khoá 25 của trường ĐHSP đi tham dự lễ kỉ niệm ấy.Trong đời của Xuân chưa lần nào được tham dự lễ lớn với lại Xuân chân ướt chân ráo vừa mới vào Sài gòn để học tập, mưu sinh…Xuân còn rất bở ngỡ vẫn chưa quen đường phố là bao.Để được dự lễ ấy, Xuân phải thức sớm hơn những ngày thường , đạp xe giữa phố mà lòng vừa xốn xan vừa lo âu , vừa vui nhưng cũng vừa hồi hợp giữa chốn phồn hoa đô thị này.

Cuối cùng, Xuân cũng tìm ra nơi tổ chức buổi lễ (tại khu văn hoá thanh niên TP HCM),bởi Xuân chưa lần nào đi trễ bao giờ, chưa thất hứa với ai trong đời, Xuân thấy mình rất phấn khởi và mới lạ .Bước vào cổng , Xuân thấy mình cũng như đang lạc và giữa nơi cung điện , những đại biểu là những nhà văn , nhà thơ, người lớn tuổi chỉ riêng Xuân là nhỏ nhất, vả lại Xuân nhìn qua lại chẳng thấy ai là quên, đều rất xa lạ.Xuân lại cảm thấy một bơ vơ lạc lỏng , định quay về không dự lễ nữa nhưng với tính tò mò lại thích vui, biết với lại đã cất công đạp xe đến rồi.Xuân bỏ mặc cứ vào dự xem sao? Xuân mạnh gan bước vào tìm cái ghế trống trong hội trường để ngồi…vô tình Xuân ngồi cạnh hai cô chú.Với lần đầu tham dự hội thảo,với một anh sinh viên mới vào trường còn non nớt , nghèo về văn chương.Khi Xuân đoán chắc rằng họ là những nhà văn, nhà thơ có tiếng tăm đã từng in, xuất bản nhiều cuốn sách, thơ, văn.Xuân chợt nghĩ , có lẽ đây là dịp để mình thâm sâu vào giới nghệ sĩ , để học hỏi, gom góp một chút liếng kiến thức bổ sung cho cái nghề của mình sau này nên Xuân mở lời chào hỏi các cô chú, mới biết người ngồi cạnh mình là nhà thơ Xuân Quỳ và nhà văn Đức Ái.Xuân thấy trên tay cô Quỳ có gần hàng chục quyển tập thơ, Xuân cứ nhìn chăm chú để xem có phải quyển tập vế cuộc đời và sự nghiệp của Nam Cao ? Thấy Xuân tò mò nhìn, lòng khao khát có quyển sách, Cô Quỳ lấy một quyển, lật đầu trang chăm chú viết lên vài dòng rồi kí , đưa cho Xuân và nói:

-Cô tặng Cháu! Cháu tên gì? Hiện nay cháu đang học ở trường nào? Ngành gì?

-Cháu cảm ơn cô! Cháu tên Xuân.Cháu đang học ở trường ĐHSP, khoa Ngữ Văn.

Nghe Xuân đáp nhanh , dứt khoát….Cô Quỳ cảm thấy rất hài lòng khi cô đã tặng quyển tập ấy cho Xuân.Xuân cầm quyển tập mà lòng rất tự hào, vui sướng và phấn khởi.Bởi Xuân nghĩ rằng: Từ xưa đến nay, trong đời Xuân, có ai tặng cho sách bao giờ! Xuân lấy làm cảm động và mới lạ.Hơn nữa lại là một tập thơ vừa mới xuất bản của nhà thơ Xuân Quỳ.Xuân mở sách ra xem mà lòng tươi sáng, rạng ngời niềm vui.Mặc dú, Xuân chưa đọc được một bài thơ nào của cô.Theo thói quen Xuân học được đối với một sinh viên nói chung , sinh viên khoa ngữ văn nói riêng hơn thế nữa là đối với gia cảnh của Xuân, cứ cầm sách là xem mục lục, sau đó xem bảng giá sách ngoài bìa.Nhưng đây cũng là lần đầu Xuân thấy sách không có giá bán là bao nhiêu.Xuân thấy hơi là lạ nên Xuân lật xem đầu trang thì thấy dòng cữ mà cô Quỳ vừa mới viết, nét mực vừa mới khô trên giấy. Với hai chữ kính biếu rất to,một lần nữa Xuân lại thấy dâng trào niềm tự hào,…

Xuân ý định sẽ bắt lời trò chuyện với cô Xuân Quỳ, chưa kịp hỏi thì chú là nhà văn Đức Ái hỏi Xuân:

-Cháu đang là sinh viên khoa Ngữ Văn hả? Thế cháu họ năm thứ mấy rối?

-Dạ! Cháu đang theo học mới năm thứ nhất, thưa chú!

-Quê cháu ở đâu? Vào Sài Gòn học, cháu ở KTX sinh viên hay ở trọ?

-Vâng! Cháu quê ở Ninh Thuận, cháu đang ở KTX sinh viên của trường ở 351B, Lạc Long Quân,P5,Quận 11.

-Thế cháu học khoa Ngữ Văn, cháu có thường xuyên viết thơ hay viết văn không?

-Dạ! Thỉnh thoảng cháu có viết thơ nhưng cháu thấy chẳng hay chút nào….

-Thế cháu còn nhớ bài thơ nào không, cháu đọc …hay ghi lại cho chú nghe xem và sửa giúp cháu.

Hơi bất ngờ, bởi Xuân thỉnh thoảng viết thơ nhưng chẳng lưu lại , vứt bỏ thôi.Bởi Xuân nghĩ rằng đó chỉ là cái cảm xúc bất chợt.Bây giờ Xuân lại nhớ những bài thơ mà mình đã viết.Một sinh viên như Xuân sống xa nhà không bao lâu nhưng vì chưa quen nên cũng hay biên thư, thơ cho khoay khoả .Xuân viết những thứ gì: đó là những chuyện áo cơm bữa hằng ngày thiếu thốn, Xuân phải đi làm thêm ngây từ tháng thứ 2 bước chân vào đất Sài gòn,đi làm gia sư dạy trẻ con,…Chợt trong ý nghĩ của Xuân nhớ một bài thơ .Khi Xuân đi dạy kèm về, bổng dưng trời nhá nhem tối và mưa rơi tầm tã,Xuân dừng xe trú mưa gần một cái quán café cốc bên đường.Lúc đó, Xuân có viết một bài thơ như sau:

Bọt mưa vỡ vụn trên tay,

Làm sao xoá được những ngày yêu em.

Phím đàn lặng lẽ đi tìm,

Nốt nhạc xanh đã dần chìm trong sương.

Sài Gòn vắng một con đường,

Buồn se ve áo một phương gió lùa.

Cafe trót giữa giao mùa,

Bờ môi nghẹn đắng lắng mưa hắc lòng.

Cuộc tình thôi đã bềnh bồng,

Để anh ngồi nhớ long đong bóng người.

Đơn sơ một nét môi cười,

Khắc sâu kí ức đầy vơi nỗi buồn.

Thuyền em cứ mãi giăng buồm,

Biển anh ngày tháng dâng cuồng nhớ thương.

Nghe xong, nhà văn Đức Ái viết vài dòng chữ nhận xét và đưa cho Xuân.Vài dòng ấy như sau:

Chắt chiu từng hạt nhớ,

Âm thầm gửi tăng em.

Chẻ đôi từng sợi tóc,

Phủ kín tình dở dang.

Và ký tên nhà văn Đức Ái, kèm theo địa chỉ nhà.

Thế là rất vô tình làm cho Xuân tiếp cận được với giới nghệ sĩ các nhà văn, nhà thơ.Bây giờ Xuân thấy mình vui hơn , không còn là bơ vơ,….Từ dịp ấy, Xuân có hướng học văn, Xuân tìm tòi đọc nhiều sách , truyện hơn và mạnh dạn trao đổi hơn,…..

Đó là kỉ niệm, là vô tình mà Xuân gặp, là bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời của Xuân.

                                                                                                Chợ Lầu 9/12/2010

                                                                                                          Xuân Lộc

0 nhận xét:

Đăng nhận xét