Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Những tản mạn về nhà thơ Xuân Quỳ

 
 Xin được dành tình cảm chân thành đối với nhà thơ Xuân Quỳ. Dẫu chưa một lần gặp mặt song không phải riêng tôi mà toàn bộ Ban Biên Tập Câu Lạc Bộ Sáng Tác Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam, Xuân Quỳ đã lấy được tình cảm. Thiết nghĩ tình cảm đó không là cao sang mà do vần thơ của tác giả đã mang đến cho chúng tôi những tình cảm đó.
    Xuân Quỳ đến với thơ rất sớm và rất tự nhiên. Những sáng tác của người ra đều hướng tới sự Chân, Thiện, Mỹ. Các sáng tác ấy mộc mạc, giản dị song không kém phần tao nhã và mang tầm vóc hiện đại trong thời điểm hiện nay. Có lẽ Xuân Quỳ là nhà doanh nghiệp nên những thi phẩm cũng luôn vận động cùng thời gian và phát triển tới mức tốt nhất. Tôi có dịp gặp gỡ và trao đổi với nhạc sĩ Huy Thục, nhạc sĩ trả lời tôi về các cây bút thơ mà Huy Thục từng phổ thơ trong đó có Xuân Quỳ ông  nói: "Thơ Xuân Quỳ lạ lắm! Nó tự nhiên nhưng đi vào lòng người lúc nào không hay, mới chỉ đọc nó mà thấy văng vẳng đâu đây tiếng nhạc, mỗi một tác phẩm là một nhạc phẩm và bài nào người ta cũng có thể phổ nhạc".
    Thật vậy khi đến với những sáng tác của Xuân Quỳ độc giả mới thấy được sự chân chất đáng yêu đáng mến đó. Dường như con mắt của một nhà doanh nghiệp luôn nắm bắt được sự vận động của tạo hóa vì thế những vần thơ cũng nhờ đó mà gây niềm xúc cảm. Xuân Quỳ viết về cuộc sống đời thực như chính tác giả đang viết về mỗi chúng ta với cách diễn đạt tự nhiên song lại mang tính nghệ thuật cao. Tác giả khơi nguồn cảm xúc từ "Con sông quê tôi" với những kỷ niệm của một người con phải rời xa gia đình người thân đến một nơi khác. Chính điều này những khi hồi ức lại kỷ niệm tác giả chợt nhận ra.
        "Có gì lãng đãng trong tôi
         Những mùa xuân ấy đã trôi qua rồi".
    Một đêm thao thức bên dòng sông "Sông Luộc" đến cả những đêm ở Sài Gòn, lòng nhà thơ lại bâng khuâng nhớ về Hà Nội qua một giấc mơ. Hình như tác giả có duyên nợ với mùa đông, có duyên với Sông Hồng để phải khắc khoải trong nỗi nhớ và dẫu:
       "Nắng Sài Gòn có bừng tươi rực rỡ
        Vẫn không tan chút gió lạnh trong lòng".
    Mộc mạc quá "Đêm nghe chèo làng Nguyễn" để khi đến với "Ngày Nguyễn Trãi được minh oan" một lần nữ thi sĩ làm trái tim bạn đọc phải rung động:
      "Oan hồn giông bão đó sao
       Giật tờ thánh chỉ ném vào biệt tăm".
    Hình như lạc vào vườn thơ của Xuân Quỳ chúng ta như biết thêm về cội nguồn đạo lý cha ông. Xuân Quỳ gợi lại trước mắt độc giả một "Đêm viết thất trảm sớ" của thầy Chu Văn An, hay "giếng Ngọc" ở Cổ Loa trong truyền thuyết Mỵ Châu Trọng Thủy.
    Giờ đây trước những vận động không ngừng của cuộc sống, thời gian. Xuân Quỳ vẫn lặng lẽ góp nhặt những giá trị thực của cuộc sống. Giá trị ấy được viết ra bằng những vần thơ và bằng một tâm hồn trong sáng nhân hậu và thanh cao.
    Hãy tắm mình trong bầu không khí trong lành và mát trong qua những vần thơ của nhà doanh nghiệp, nhà thơ Xuân Quỳ. Hãy trân trọng danh hiệu Nữ Việt Nam đạt kỷ lục vì có thơ phổ nhạc nhiều nhất và tin rằng nhà thơ sẽ còn cho ra những sáng tác mới hòa cùng nhịp điệu nhạc để mãi ngân vang:
      "Tóc xanh cũng đã bạc màu
       Xin tri kỷ một đôi câu vụng về".

                                                                                                Nhà báo ĐĂNG HẠ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét