Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

THI CA ĐIỂM HẸN: NHÀ THƠ XUÂN QUỲ

“Cầm lên chiếc lá cuối mùa Rưng rưng một nỗi nắng mưa dãi dầu, Tóc xanh cũng đã bạc màu Xin tri kỷ một đôi câu vụng về!” “Cuộc đời vun vút bóng câu, Xuống ghềnh lên thác tìm đâu thấy người ! Giật mình gọi cố nhân ơi, Nhìn quanh vắng lặng, hỏi người ở đâu?!” "Những câu thơ hay của chị Xuân Quỳ đã biết hòa quyện triết lý vào với chi tiết của đời sống, sự chiêm nghiệm của bản thân, nên dù triết lý mà vẫn thanh thoát, không rơi vào tư biện, duy lý khô khan. Đó là ưu điểm lớn của một nhà thơ nữ, hiểu biết và thành đạt, nhưng luôn giữ được vẻ khiêm nhường và kín đáo, hàm súc trong cách diễn đạt…" (Nhà thơ Bằng Việt) “Mây vần vũ, những hình người, Lưỡi gươm đao phủ đầu rơi, máu trào, Oan hồn giông bão đó sao, Giật tờ thánh chỉ ném vào biệt tăm!” "Dưới ánh trăng em tắm Kìa vũ trụ ngã nghiêng Giọt trăng rơi từng hạt Đọng trên mái tóc mềm" “Cầm lên một nắm lở bồi, Mai con đến xứ xa xôi sương mù… Hành trang: Khúc hát mẹ ru Lũy thành ở chốn tâm tư yên bình!”


0 nhận xét:

Đăng nhận xét